Tần Man ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của anh mấy giây, lại cong môi cười.
Dưới ánh đèn sợi đốt, nụ cười rạng rỡ của cô, cùng đôi môi phấn hồng khẽ nhếch lên, khiến Cố Kiêu Nam ngẩn ngơ trong chốc lát.
“Phải không, nếu mắt không bị mù, sao anh không phân biệt được cười với lại cười khẩy.”
Sau khi Tần Man nói xong, nụ cười trên môi cô cũng vụt tắt, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Còn không chờ Cố Kiêu Nam hoàn hồn lại, cô đã xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây