Cố Kiêu Nam nhìn Lục Giang tức giận đến nỗi coi bàn như chiêng trống, còn không mở miệng, sợ thật sự khiến anh ta tức giận đến nỗi ngất đi tại chỗ, cũng chỉ có thể nói tiếp: “Là lỗi của tôi, là tôi không đúng, hôm qua đợi Tần Man cả ngày, bệnh viện quá nhiều người, liền muốn đi ra ngoài uống hai chén, kết quả bị cậu ấy tìm được, tôi liền rót cho cậu ấy hai chén.”
Nghe lời giải thích qua loa của anh, hoàn toàn không có tác phong quân nhân nên có, lập tức cơn giận lại bốc lên: “Cố Kiêu Nam! Có phải cậu cảm thấy mình là người Khu 9, đến khu tân binh ba tháng chỉ để chơi đùa hay không! Nơi này là quân đội, cậu còn có tính kỷ luật tính tổ chức hay không!”
“Đúng đúng đúng, là lỗi của tôi, tôi nhận phạt, tôi kiểm điểm.” thái độ Cố Kiêu Nam nhận sai vẫn trước sau như một, nhìn là biết không để tâm.
“Cậu nhận sai? Cậu kiểm điểm? Cậu cho rằng cậu nói một câu như vậy là xong rồi sao? Toàn bộ quân đội ai cũng như cậu, vậy quân đội còn ra thể thống gì!”
Cố Kiêu Nam thấy lửa giận của Lục Giang trong lúc nhất thời không dập được, chỉ có thể hỏi: “Vậy anh hi vọng tôi làm thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây