Lần này tay của cô hơi dùng sức, bóp đến nỗi lông mày Cố Kiêu Nam không khỏi nhíu một cái: “Tôi phát hiện sau khi chân cậu lành, rất phách lối a. Không sợ chờ thân thể tôi khôi phục rồi, tìm cậu làm phiền sao?”
“Khả năng anh không chờ được cho đến lúc đó đâu.” Tần Man nhìn xuống anh ta từ trên cao, trong ngôn ngữ là thái độ lúc nào cũng có thể nắm giữ sống chết của anh ta.
“Đây là cậu muốn giết tôi à?”
“Anh quá khả nghi, Cố Kiêu Nam.” Tần Man không phủ nhận, nhưng cũng không tiếp tục bóp cô anh ta nữa, ngược lại nhẹ buông tay, ngồi về trên ghế lái: “Tôi không giết anh.”
Cô ở quân đội nhiều năm như vậy, rất rõ ràng sức phối hợp và sức đoàn kết của quân nhân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây