Tần Man vô thức bật thốt lên nói: “Tôi là một quân...” Nhưng chờ ý thức được mình đang nói cái gì, cô liền lập tức dừng lại, sau khi dừng lại mấy giây, mới ra vẻ tỉnh táo nói: “Tôi làm vậy vì tự vệ, dưới tình huống bị ép quá mới nổ súng giết người.”
Nhưng trong lòng lại thầm chửi mắng, chẳng qua chỉ ngây người ở khu tân binh hai tháng mà thôi, làm sao vừa ra khỏi miệng lại nhặt thân phận đã vứt bỏ năm năm trở về vậy?
Thật đúng là váng đầu!
“Thế nhưng cậu bắn súng thật sự rất chuẩn xác, một tân binh có thể như này, rất có thiên phú.” Cố Kiêu Nam bên cạnh còn đang nói.
Lúc này, nội tâm Tần Man đang hỗn loạn, căn bản nghe không ra ý trong lời nói của Cố Kiêu Nam, chỉ là nội tâm bực bội bất an lạnh giọng khiển trách một câu: “Bị thương, thì ngậm miệng lại đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây