Lúc này Khổng Nghĩa đầu đầy mồ hôi, nhìn dáng vẻ nhàn nhã hoàn toàn không hề bận tâm đến hàm nghĩa trong câu điện thoại di động bị định vị của anh, anh ta nổi giận ra lệnh: “Anh mau trở về cho tôi!”
Cố Kiêu Nam nhướng mắt, miễn cưỡng hỏi lại: “Binh lính của tôi ở đây, anh bảo tôi đi đâu.”
“Đại đội trưởng bảo anh trở về, tôi sẽ để mắt đến Tần Man.” Khổng Nghĩa ngứa mắt nhất là dáng vẻ ung dung không để ý này của anh, không hề có chút gì gọi là tác phong quả quyết lưu loát của binh lính, chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng.
“Không được, tôi không yên tâm.” Cố Kiêu Nam vẫn dùng câu nói buổi chiều để trả lời qua loa.
Nhưng lúc này, Khổng Nghĩa đã chịu thua thiệt một lần, đâu chịu lần thứ hai, lúc này anh ta lấy đi viên thuốc trong tay anh, nói: “Lời này anh tự mình nói với đại đội trưởng đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây