Tần Man miễn cưỡng buộc dây giày lại, đứng dậy khỏi ghế: “Không có gì đáng ngại.”
“Cậu như vậy còn không có gì đáng ngại?” Ngô Hành thấy cô vân đạm phong khinh, giống như người bị thương không phải mình thì quả thực bội phục: “Tần Man, cậu thật sự không cần thiết phải liều mạng như vậy.”
“Tôi thật sự không sao.”
Tần Man nói xong câu đó thì đi ra cửa túc xá, đi theo những người khác xuống lầu tập hợp.
Trong lần khảo hạch này, tất cả các lớp sẽ thi chung, huấn luyện viên mỗi lớp là giám khảo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây