Anh ta đã từng tận mắt thấy thủ đoạn đó, hung ác đến nỗi đơn giản không phải người.
Có điều chờ uống rượu xong, anh ta bị cồn quấy phá lại không chịu nổi mà nói: “Có điều anh à, vì thứ này của anh, tôi thật sự đã nghe ngóng cực kỳ lâu rồi.”
“Anh muốn lên giá à?” Cố Kiêu Nam nhấp nhẹ một ngụm, trên mặt không có chút rung động nào, dường như đã sớm biết.
Lưu Tử bị vạch trần sắc mặt xấu hổ một chớp mắt, sau đó mới nói: “Nào có chứ, anh chiếu cố tôi làm ăn lâu như vậy, tôi sao có thể làm loại chuyện này chứ.” Nhưng sau đó lời lại thay đổi: “Có điều thứ này thật sự rất khó lấy được...”
Anh ta nói xong, Cố Kiêu Nam bên cạnh lại lấy ra từ trong túi mười mấy tờ tiền giấy màu đỏ, đặt ở trên mặt bàn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây