Nhưng Vân Mạn Mạn vẫn thản nhiên như không, ăn ngon ngủ kĩ, người tròn trịa thấy rõ.
Mọi người đều khen hai đứa trẻ hiểu chuyện, biết quan tâm nương, sau này chắc chắn sẽ rất hiếu thảo.
Trong khi đó, tại doanh trại quân đội Tây Bắc, Mặc Bắc Uyên gầy đi trông thấy, cố nén cơn buồn nôn, nuốt từng sợi mì. Hắn thở nhẹ, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ bất lực:
“Bản vương có linh cảm là ta sẽ không còn nôn nữa. Bây giờ ta đã có thể ăn mì mà không ói rồi.”
Thanh Nhất nhìn hắn với vẻ khó hiểu, vừa rồi sắc mặt kia của ngài rõ ràng vẫn còn muốn nôn, sao ngài có thể nói như thế chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây