Trần thẩm nhìn thấy thức ăn trên bàn thì giật mình, nuốt nước bọt liên tục: “Ôi trời, Vân nha đầu mau cất đi, thứ này quý lắm, chúng ta không ăn được đâu.”
Trưởng thôn cũng đặt bát đũa xuống, vẻ mặt hơi nghiêm nghị: “Vân nha đầu cất đi, không được đâu.”
Vân Mạn Mạn lùi lại một bước, vẻ mặt điềm tĩnh ung dung: “Trưởng thôn, Trần thẩm đừng từ chối ạ. Ta đến tìm trưởng thôn là có việc muốn bàn.”
Trần thẩm liếc nhìn tướng công. Vịt quay bà ta chỉ mới ngửi thấy mùi từ xa ngoài đường, chứ chưa bao giờ nghĩ thứ quý giá này lại được bày trên bàn nhà mình.
Trưởng thôn nhìn vẻ mặt của Vân Mạn Mạn, đoán chắc lần này cô bé vào rừng săn được nhiều lắm. Ông ta ngồi xuống cầm bát lên: “Bà nó, đi lấy cho Vân nha đầu một bộ bát đũa. Đã là tấm lòng của con bé thì chúng ta cứ ăn đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây