Ngược lại là Lôi Mẫu xị mặt xuống, phịch một tiếng nằm vật xuống bên chân Vân phụ, dùng móng vuốt hổ che mặt hổ của mình.
Tỏ vẻ mình không muốn gặp người, vẻ uy phong của nó đã không còn!
Vân phụ rất vui vẻ, vui sướng ngồi xổm xuống, vuốt lông Lôi Mẫu, cười nhìn về phía Đông Tiêu Hoàng, nhiệt tình nói.
“Tiêu huynh, huynh lại đây sờ thử đi, Lôi Mẫu rất ngoan, đừng sợ.”
Hiện tại, Đông Tiêu Hoàng xem như đã hiểu, thứ này thật sự không cắn người, ho nhẹ một tiếng nói: “Ta sợ hổ gì chứ? Ta là rồng...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây