Ánh mắt Mặc Bắc Uyên hướng về Tây Bắc, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười: “Chắc chắn là Mạn Mạn nhớ ta, ta mới hắt xì.”
Đông Tiêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, nhớ cái rắm, là ta muốn trừ khử ngươi!
Khóe miệng Thanh Nhất giật giật, trên mặt vẫn cười phụ họa: “Đúng vậy, chắc chắn là Vương phi rất nhớ Vương gia.”
“Vì vậy bây giờ đang nhắc đến Vương gia, Vương phi thật sự quan tâm ngài, thật là yêu thương quá đỗi.”
Khóe miệng Mặc Bắc Uyên nhếch lên cao hơn, nụ cười mở rộng, nhẹ nhàng nâng tay: “Nói hay lắm, tháng này thưởng thêm năm mươi lượng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây