“Vì sao lại chọn ta? Ta chỉ là một người làm ruộng nghèo nàn, thật sự không nuôi nổi ngươi, chi bằng ngươi hãy đi tìm nơi khác tốt hơn!”
Ánh mắt thiếu nữ tối sầm lại, giọng nói mang theo sự lo lắng:
“Ân nhân, ta có bạc đủ cho hai chúng ta tiêu. Nếu ân nhân vẫn không muốn giữ ta lại, ta nguyện dâng hết bạc của mình, chỉ mong ân nhân vạn phúc kim an.”
Vân Mạn Mạn nhìn thiếu nữ trước mặt hơi cúi người, ánh mắt trong veo kiên nghị, sự chân thành trong đáy mắt nàng ấy có thể nhìn thấu rõ ràng. Nàng ấy đã đưa hết bạc của mình cho nàng, vậy còn nàng ấy thì sao?
Tiếp tục tìm đến cái chết sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây