Vân Mạn Mạn quan sát trong viện, cuối cùng, nhìn thấy thiếu nữ treo cổ ở lối vào, khuôn mặt thanh tú được phủ phấn, đôi mắt như mùa thu đầy sợ hãi, trên trán vẫn đang chậm rãi chảy máu.
Vân Mạn Mạn cảm thấy tốc độ của mình đã đủ nhanh rồi. Không nghĩ tới tên cặn bã này lại gấp đến nỗi đã xuống tay với vị cô nương này.
Xem ra vị cô nương này tự sát để đổi lấy sự trong trắng của mình, treo cổ ở đây hẳn là một hình phạt dành cho nàng ấy.
Vân Mạn Mạn nhìn sắc trời. Bầu trời dần dần tối sầm.
“Qua Qua, viên thuốc lần trước ngươi trực tiếp đút xuống, hiệu quả có kéo dài mãi mãi không? Ta muốn thứ chó má này phải bị tra tấn một cách thanh tỉnh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây