“Hiện tại, lúc này, về sau, ta có chàng, có các con, ta có chỗ dựa nên ta không muốn để bản thân mệt mỏi như vậy nữa.”
“Vì ta biết, chàng sẽ cho ta cuộc sống tự do tự tại như ta mong muốn.”
Mặc Bắc Uyên nhìn Mạn Mạn đang toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã âm thầm hạ một quyết định.
“Đúng vậy, dù bất cứ khi nào, Mặc Bắc Uyên ta sẽ mãi mãi là chỗ dựa của nàng, chỉ cần nàng cần, ta sẽ luôn ở bên, bất kể lúc nào.”
Vân Mạn Mạn thấy Mặc Bắc Uyên không nhắc lại chuyện này nữa, trong lòng cũng buông xuống, cơn buồn ngủ ập đến, nàng kéo nhẹ người bên cạnh:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây