Cơ thể như bị điện giật, khẽ run lên. Nhận thấy Mặc Bắc Uyên mất kiểm soát, Vân Mạn Mạn đưa tay giữ lấy tay hắn, giọng nói có chút thở dốc:
“Bắc Uyên, bây giờ không được.”
Mặc Bắc Uyên dần tỉnh táo, mới nhớ ra đây là thời điểm đặc biệt liền vùi đầu vào cổ Vân Mạn Mạn, không ngừng mút mát.
Vân Mạn Mạn khẽ thở dài, hôm nay hắn có tâm sự, nàng cứ ngỡ hắn sẽ chủ động nói ra nhưng không ngờ về đến nhà mà hắn vẫn chưa mở lời.
“Bắc Uyên, chàng có thể nói cho ta biết chàng đang nghĩ gì không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây