Mặc Bắc Uyên bước vào, chân có chút lảo đảo, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, trong lòng ấm áp: “Mọi người cứ ăn đi, không cần quan tâm đến ta, ta... Ọe...”
Mặc Bắc Uyên bịt miệng chạy ra ngoài, Vân lão phụ thân cau mày: “Đứa nhỏ này nôn đến mức không còn gì để nôn nữa rồi.”
Chu thị cũng đau lòng: “Đúng vậy! Cả bát cơm mà chưa ăn được miếng nào, trưa cũng chỉ uống được nửa bát cháo, thân thể làm sao chịu nổi!”
Mạnh di nhìn hết người này đến người khác, nhất thời cũng không biết nói gì, nhi tử như vậy bà ấy cũng hết cách...
Vân Mạn Mạn nhìn mì trong nồi không nhịn được lại múc thêm một bát, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng ăn hết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây