Tiêu Khanh Trần nhìn Hoàn Nhan Châu chết đứng trên mặt đất, sau đó đắc ý nhìn Vân Mạn Mạn, trên mặt nở nụ cười: “Muội muội, ca ca của muội có lợi hại không, ta đã nói mình sẽ bảo vệ muội.”
Ánh mắt Vân Mạn Mạn lóe lên, giọng nói có chút ôn nhu: “Ngươi bị thương, mau lại đây.”
“A, vết thương nhỏ này không sao cả, ta còn có thể giết người tiếp!”
Vân Mạn Mạn lại lên tiếng: “Tới đây.”
Tiêu Khanh Trần nuốt khan, ngoan ngoãn đi tới. Vân Mạn Mạn giơ tay lên nắm lấy cánh tay hắn ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây