Đáy mắt Vân Mạn Mạn đều là ý cười, sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé, không chút keo kiệt khích lệ: “Mặc Vân Duệ, mẫu thân tự hào vì con.”
Vân Duệ lúc này mới hài lòng nhìn về phía Mặc Bắc Uyên, ý cười trong đáy mắt xen lẫn kiên định: “Phụ vương, con không còn là trẻ con nữa, con có thể giúp người xử lý công việc, người đừng mệt mỏi như vậy.”
Mấy ngày gần đây tâm tình phụ vương luôn không vui, cậu bé biết phụ vương khó chịu vì Nam Mặc nhưng không biết nên an ủi như thế nào.
Hôm nay gặp được Cao thái phó là trùng hợp nhưng cũng đã giúp cậu bé.
Hôm nay những gì cậu bé nói vừa có thể dò xét thái độ của văn nhân Nam Mặc, còn có thể cho bọn họ hi vọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây