Vân Mạn Mạn hơi tò mò nhìn qua, Mặc Bắc Uyên bên cạnh đến gần thấp giọng nói: “Nữ nhân này biết mị thuật, Mạn Mạn chú ý.”
Vân Mạn Mạn nhíu mày: “Thì ra là thế.”
Nàng có nghe nói loại mị thuật này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không nghĩ tới là công chúa của một nước, xem ra Tây Thịnh này quả thật có ý tứ.
Sau khi thái tử Tây Thịnh hành lễ với Hoàng đế, với hành lễ Mặc Bắc Uyên bên này, ánh mắt kia dừng lại ở trên người Vân Mạn Mạn mấy giây.
Đáy mắt vẫn âm tà nhìn không ra tâm tình, Vân Mạn Mạn ngước mắt lạnh nhạt đảo qua, đôi mắt lập tức nhíu lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây