Đôi mắt Vân Mạn Mạn đảo qua hai người: “Bọn họ rất không tồi, vậy để cho bọn họ thay ta bảo vệ các tỷ.”
Tiêu Khanh Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn theo Nguyệt Nhất và Nguyệt Nhị rời đi.
Nhìn mấy người đi xa, Mặc Bắc Uyên nhẹ nhàng cầm tay Vân Mạn Mạn, trong mắt chứa tia thả lỏng.
May mắn người thân của Mạn Mạn không có dị tâm với Mạn Mạn, Mạn Mạn của hắn quá khổ, hắn không muốn nhìn thấy nàng lại khổ sở vì người khác.
Vân Mạn Mạn nói khẽ: “Bọn họ rất tốt, ta có thêm người nhà, cảm giác này vẫn không tệ lắm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây