Vân Mạn Mạn ngước mắt, trong mắt hiện vẻ nghi ngờ: “Ta? Có liên quan tới ta? Thế nào?”
Nàng cũng không biết thêu con bướm, càng chưa từng thấy qua bộ quần áo này.
Mặc Bắc Uyên kéo Vân Mạn Mạn tiến lên, sâu thẳm tròng mắt thoáng qua một chút bất đắc dĩ, không giải thích chuyện này xem ra là không được.
Dáng vẻ mới vừa rồi của Mạn Mạn, nhìn như bình tĩnh, nhưng hắn cảm nhận được một loại hời hợt.
Thôi được rồi, dỗ nương tử quan trọng, mặt trong mặt ngoài gì cũng không cần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây