“Mạn Mạn, tuy ta không thể cảm nhận được giống như nàng, nhưng ta nhất định sẽ thay nàng giải sầu, sau này đừng buồn nữa.”
Vân Mạn Mạn nhướng mày, biết hắn đang nói gì có ý gì.
“Thực ra, ta có một linh cảm mơ hồ, nhưng cần ta tự mình kiểm chứng.”
Vân Mạn Mạn nói, thần sắc mang theo sự lạnh lùng: “Ta, không hy vọng ta là một trò cười.”
Khí tức của Mặc Bắc Uyên lập tức lạnh đi, hai tay nâng mặt Vân Mạn Mạn, giọng nói đau lòng và bất an,
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây