Giọng nói bình tĩnh vang lên, thân thể Mạc Tá hơi cứng đờ, không thể tin ngước mắt nhìn, trong mắt hiện lên si mê yêu say đắm cùng hận.
Nàng vẫn khuynh thành tuyệt dật cao không thể với tới, Mạc Tá hai tay vô lực siết chặt: “Mạn Mạn, nàng đến xem để chê cười ta sao?”
Ánh mắt của Vân Mạn Mạn trong suốt lạnh lùng: “Ta đến lấy mạng ngươi.”
Một câu nói thản nhiên nói hết cảm xúc của nàng, trong mắt Mạc Tá hiện lên một nụ cười tự giễu: “Đúng vậy, loại người vô tình như nàng, làm sao đến xem để chê cười, đoán chừng người như vậy, ở trong mắt nàng khinh thường?”
Đôi mắt Vân Mạn Mạn không dao động, giống như Mạc Tá nói, nàng hoàn toàn không quan tâm, chỉ thản nhiên dò hỏi: “Mạc Tá, nói cho ta biết, ta thực sự là ai?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây