Trong lòng Mặc Bắc Uyên có hơi chua xót cầm tay nàng, giọng nói dịu dàng nói: “Mạn Mạn, đừng đau buồn, bọn họ không xứng.”
Vân Mạn Mạn nhướng mày biểu cảm chẳng hề để ý, giọng điệu thỏa mãn: “Ta không buồn, huống hồ ta của hiện tại, có ca, có con, có nương, còn có người thân và bằng hữu, ta không cần bọn họ.”
Huống hồ, tính nàng lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào với mẹ của nguyên thân, nàng muốn sống, bản thân nàng sẽ tranh thủ.
Không cần ai cho cả.
Sáng hôm sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây