Trong mắt Vân Mạn Mạn loé sáng: “Hắn ta tổn thương Duệ Nhi, nên ta giữ hắn ta lại, ta muốn hắn nhìn mình, sống không ra người không phải quỷ sống không bằng chết.”
Mặc Bắc Uyên rất tán thành, lúc đó tứ chi của đạo sĩ đã không còn, cũng là dạng không ra người không ra quỷ.
Có điều nghĩ đến việc chính mình giết hắn ta, có hơi chột dạ cắn môi.
Vân Mạn Mạn nhìn thấy bộ dạng của hắn, đã hơi hiểu ra: “Có phải chàng đã giết hắn ta rồi không?”
Mặc Bắc Uyên gật đầu, trong mắt mang theo sát ý: “Hắn ta tổn thương nàng và Duệ Nhi, ta không chặt hắn ta, khó giải hận trong lòng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây