Nghĩ đến điều này, ánh mắt Vân Mạn Mạn nhiễm sương lạnh, dám tính kế Bắc Uyên, nàng muốn hỏi hòa thượng kia xem, rốt cuộc bọn họ đã làm điều gì?
Nàng cảm giác tình cảnh như sương mù, không hỏi rõ ràng, trong lòng hơi không yên, lo lắng chùa miếu này gây hại với Bắc Uyên.
Dù sao nhiều điều trùng hợp như vậy cùng xuất hiện, vậy thì không phải là trùng hợp, là chân chính mưu đồ lâu dài.
Vân Mạn Mạn vừa bước ra, trong mắt Mặc Bắc Uyên hiện lên kinh hoảng, giọng nói dồn dập: “Mạn Mạn, nàng không thể rời khỏi ta.”
Vân Mạn Mạn nghiêng đầu nhìn, nhìn ánh mắt căng thẳng của hắn, ngực hơi chua xót, cảnh lần này, chung quy vẫn làm cho hắn lo được lo mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây