Thời khắc yên tĩnh như vậy, tất cả mọi người hơi không đành lòng quấy rầy.
Mặc Bắc Uyên nghe thấy tiếng quay đầu, thản nhiên nói: “Vào đi, cùng ăn sáng.”
Bây giờ đồ ăn của Vân gia toàn bộ đều chuyển đến trong viện Mạn Mạn, cứ coi như một kiểu làm bạn.
Mặc Bắc Uyên nuốt cháo xuống, nhìn Vân Trạch: “Hôm qua vì sao ngoài cửa lại ồn ào?”
Vẻ mặt Vân Trạch Nhân có hơi mỏi mệt: “Là người trong thôn, sau khi biết thân phận của ngài, nói là Thần Phật phù hộ bọn họ, quỳ cả buổi ở cửa, toàn bộ ra phía sau núi bái Phật.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây