Đầu óc Vân lão phụ thân ầm một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Chu thị kịp phản ứng nhào đến, giọng nói mang theo run rẩy không kinh hoảng: “Không, Mạn Mạn, nữ nhi, con làm sao vậy, con...”
Mắt thấy Chu thị sắp xỉu, Vân Trạch Nhân vội vàng đỡ lấy người, lau khô nước mắt trên mặt, giọng vẫn còn hơi khàn: “Nương, tỷ tỷ không sao, chỉ cần lấy dao găm ra là được, các ngươi đừng hoảng.”
“Hả?” Lúc này Chu thị mới chuyển động con ngươi, ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn về phía Mặc Bắc Uyên: “Tiểu Uyên, nữ nhi của ta thật sự không bị sao?”
Dao găm đã đâm vào ngực, sao không có chuyện gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây