Mấy người Vân Mạc nghe nói đó là đồ của Mạn tỷ tỷ liền ra lệnh không được xem rồi nhanh chóng lắc đầu và xua tay.
“Vậy thì nhanh chóng mang nó đi.”
“Đúng vậy, chúng ta nhanh trở về nhà thôi!”
Khóe miệng Vân Duệ chậm rãi cong lên, ta còn không thể trị sự tò mò các người sao.
Ánh mắt Mặc Bắc Uyên không hề di chuyển mà luôn dán chặt vào khuôn mặt Vân Mạn Mạn, mặc dù sắc mặt lúc này của nàng lạnh lùng tái nhợt, nhưng vẫn khó có thể che giấu được nét đẹp tuyệt thế của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây