Thế nên ta không thể nghe nàng được, ta sẽ không ở lại đây chờ nàng mà sẽ đi tìm nàng.
Cảm nhận được cảm xúc của cha và bờ vai hơi ướt, Vân Tiêu nâng bàn tay nhỏ nhắn lên, an ủi cha bằng giọng nói non nớt mà trầm ổn, đáng tin:
“Cha, chúng ta đi tìm nương thôi, con rất nhớ ca ca và nương. Con sẽ chăm chỉ luyện võ, bao giờ đến kinh thành, con chắc chắn sẽ giúp được một tay.”
Mặc Bắc Uyên siết chặt vòng tay ôm Vân Tiêu, một lúc sau mới khẽ gật đầu:
“Được, chúng ta cùng đi tìm nương con và Duệ Nhi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây