Vân Dật thu quạt giấy lại, cười nhìn Mặc Bắc Uyên, giọng nói chậm rãi: “Bắc Uyên, ta muốn gặp người trong lòng của ngươi.”
Mặc Bắc Uyên lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, nhìn Vân Dật lạnh lùng: “Vân Dật, ngươi đến đây là muốn làm gì?”
Vân Dật cười nhàn nhạt: “Không cần căng thẳng, duyên phận của nàng và ngươi vốn là trời định.”
Mặc Bắc Uyên vừa định nói gì thì bên ngoài vang lên giọng nói của Thanh Nhị: “Chủ tử, Mạn cô nương đến rồi.”
Trong quân doanh, họ sẽ không gọi Vân Mạn Mạn là Vương phi nhưng cũng không gọi tên thật của nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây