Nếu như hắn không có ý định khác, mà là nàng có ý định khác, thì đó chính là tai nạn của hắn.
Thế giới sẽ lấy cờ hiệu vì nàng mà ra mặt, quang minh chính đại giết chết Mặc Bắc Uyên, sẽ không có ai dị nghị.
Đột nhiên Vân Mạn Mạn cảm thấy, tấm vải lụa này nặng cả ngàn cân, Mặc Bắc Uyên lại đem mạng của hắn, cả đời vinh quang của hắn, cứ như vậy mà giao vào tay nàng, sống hay chết là do nàng quyết định.
Hốc mắt Vân Mạn Mạn ươn ướt, hít một hơi thật sâu, cầm tay Mặc Bắc Uyên, giọng nói trịnh trọng.
“Từ nay về sau Đan Hà ở Tây Bắc, một người cưỡi ngựa hai người cùng đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây