Vân Tiêu nhận ra suýt chút nữa là mình đã lỡ miệng, vội vàng che miệng lại, dùng sức lắc đầu.
Vân Duệ nhíu mày: “Ngốc.”
Vân Tiêu trừng mắt với cậu: “Huynh thì thông minh hơn ta chắc?”
Đôi mắt nhỏ của Vân Duệ hơi lóe lên, giọng nói mềm mại: “Mẫu thân, lạnh như vậy, người sao lại tới đây?”
Vân Mạn Mạn cũng không hỏi nữa, mà mở miệng dò hỏi: “Các con ở chỗ này làm gì? Mau nói cho ta biết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây