Mặc Bắc Uyên tiến lại gần Vân Mạn Mạn nhỏ giọng: “Mạn Mạn không cần giấu ta, ta đều biết rồi.”
“Chàng biết gì?”
Mặc Bắc Uyên tiến lại gần hơn, ghé tai vào tai Vân Mạn Mạn nói: “Nàng là chuyện của tiên tử Liên Hoa, ta đều biết rồi, ta không quan tâm chỉ cần là nàng là tốt rồi.”
Vân Mạn Mạn dùng ngón tay đẩy Mặc Bắc Uyên ra, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm, khóe miệng cong lên chậm rãi: “Mặc Bắc Uyên, tốt nhất là chàng đừng nhúc nhích!”
“Hả?” Mặc Bắc Uyên có chút vui mừng, chẳng lẽ Mạn Mạn lại muốn hôn hắn? Cho nên bảo hắn đừng nhúc nhích?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây