Nàng xách chiếc giỏ nhỏ đứng trước cửa phòng Mặc Bắc Uyên, cửa phòng từ bên trong mở ra, Vân Mạn Mạn vừa nhìn đã thấy một mảng trắng nõn.
Những giọt nước lăn xuống từ yết hầu, lướt qua lồng ngực săn chắc, men theo những đường nét rõ ràng của cơ bụng rồi biến mất trong lớp áo choàng hờ hững.
Đầu óc Vân Mạn Mạn có chút chậm chạp, không tự chủ được mở miệng, giọng nói mang theo vài phần mềm mại đặc trưng của nữ nhi: “Đây, đây là gì?”
Vừa nói, nàng còn không tự chủ được nuốt nước bọt, đây chính là cơ bụng mà trước đây nàng đã chạm vào sao?
Ký ức xa xưa hiện lên, nam nhân trong hang động, khác biệt lần này là tiếng nước nhỏ giọt, lần trước là giọt mồ hôi của sự vận động...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây