Mặc Bắc Uyên khẽ lẩm bẩm: “Vậy với thiên phú này, ta có thể nắm giữ được dạ dày của nàng không?”
Vân Mạn Mạn đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt ánh lên vài tia tinh ranh: “Chàng nói muốn nắm giữ cái gì cơ?”
Mặc Bắc Uyên vội vàng lắc đầu phủ nhận lời mình vừa nói, vì quá căng thẳng mà bỏ lỡ vẻ tinh quái trong mắt Vân Mạn Mạn.
Vân Mạn Mạn cúi đầu tiếp tục ăn mì, khóe miệng vẫn giữ nụ cười rõ rệt. Nàng cảm thấy mình có chút hư hỏng rồi.
“Nắm giữ dạ dày của nàng là muốn nắm giữ trái tim của nàng sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây