Sau khi cuối cùng cũng cảm nhận được xung quanh không có gì bất thường, nàng cúi người xuống nhìn vào trong lồng sắt, thấy hai người đang im lặng khóc, trong mắt hiện lên một cảm giác uất ức đã nhiều năm không thấy.
Vân Mạn Mạn cười bất đắc dĩ, đưa tay nắm lấy tay bọn họ, dùng giọng nói dịu dàng an ủi:
“Ta đến đưa các ngươi về nhà, đừng sợ, có ta ở đây.”
“Hu hu hu hu hu, tỷ tỷ ơi, cuối cùng tỷ cũng đến rồi!”
“Ta tưởng ta sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa chứ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây