Vân lão phụ thân bị nghẹn không nói lời nào, Vân Mạn Mạn nhướng mày nhìn về phía hai người phía sau: “Vân Tiêu, Vân Duệ, các con phải nhớ kỹ, quân tử không đứng ở nguy tường, trừ phi nắm chắc có thể một kích tất sát.”
Vân lão phụ thân nghĩ đến lần này Vân Tiêu báo tin, thần sắc có chút ngưng trọng nói: “Mạn Mạn, Nhị Bảo nói nhìn thấy có một lão nhân dẫn đường cho binh lính Bắc Lẫm, chuyên môn tới muốn cướp lương thực nhà chúng ta, lão nhân này là ai, con tra được chưa?”
Vân Mạn Mạn đè sát ý xuống đáy mắt, trấn an Vân lão phụ thân: “Cha, lần sau còn có chuyện như vậy, mọi người lập tức đi theo Đại Hôi Tiểu Hôi trốn vào trong núi, trong viện này, không có bất kỳ vật gì quan trọng hơn mọi người. Có mọi người con mới có thể sống tốt, nếu như bất luận người nào xảy ra chuyện, con phải làm sao bây giờ?”
Vân lão phụ thân nhẹ nhàng thở dài, hốc mắt cũng dần dần ướt át, sờ sờ đầu Vân Mạn Mạn: “Mạn Mạn, đừng lo lắng, cha nhớ kỹ rồi, sau này nhất định sẽ bảo vệ tốt người trong nhà.”
Vân lão phụ thân nói xong nhìn nhìn gian phòng, cười nói: “Căn nhà to như vậy, Mạn Mạn của ta có thể xây cho ta rất nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây