Dương Mộ Vân lúc đó lập tức quỳ xuống thiên ân vạn tạ, mỗi ngày đều đến thôn Hồng Tinh báo ân, Vân Mạn Mạn thấy tâm tính hắn ta đơn giản, hơn nữa Dương huyện lệnh đúng là một quan tốt, Vân Mạn Mạn cũng ngầm thừa nhận.
“Được, các ngươi đều ăn trái cây nhuận cổ họng đi.”
Dương Mộ Văn ăn trái cây hạnh phúc nheo mắt lại:
“Vân tỷ tỷ hiện tại ta dẫn các tỷ đi dạo khắp nơi, có ta ở đây, cửa hàng nào cũng được ta ghé qua.”
Mấy người ăn trái cây nói nói cười cười ra cửa, Vân Mạn Mạn nhìn Đại Bảo trầm mặc dị thường, nghĩ đến lời nói của nam nhân kia, đôi mắt nàng hơi trầm xuống ôm lấy Vân Duệ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây