Cái miệng nhỏ nhắn của Nhị Bảo lẩm bẩm đại ca là đồ keo kiệt, đột nhiên đôi mắt màu lam hiện lên giảo hoạt, che miệng ở nơi đó ha ha cười trộm, như là nghĩ tới chiêu trò gì đó.
Đại Bảo có chút bất đắc dĩ nhìn Nhị Bảo, lập tức nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu liền thấy mẫu thân chậm rãi đi đến.
Trong đôi mắt tím của cậu bé đều là mừng rỡ nhưng đã lập tức thu liễm, vội vàng đứng lên cung kính hành lễ: “Hài nhi bái kiến mẫu thân.”
Vân Mạn Mạn trên mặt hiện lên ý cười bất đắc dĩ: “Đại Bảo, mẫu thân nói bao nhiêu lần rồi, nhìn thấy mẫu thân nếu muốn bay tới như Nhị Bảo thì cứ tới, không cần câu nệ như vậy.”
Đại Bảo nghe vậy ngẩng đầu lên, lông mày như mực vẽ ôn nhã kim quý, mang theo giọng nói trầm ổn cùng cơ trí không nên có ở tuổi này:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây