Vì thế hắn nâng tay khởi động một đạo pháp quyết, vách tường hồ lô Bát Bảo trở nên càng ngày càng mỏng, cho tới khi có thể ẩn ẩn cảm thấy trong suốt, Phương Thốn lập tức nhìn vào mặt trong của hồ lô Bát Bảo, ma nữ lúc trước bị hắn bắt vào, cầm cái khăn tay co rụt lại một góc hét lớn: “Thật sự thì cái gì ta cũng không biết, ngươi muốn hỏi ta cái gì nếu biết thì ta đều đã nói, ngươi vẫn nên nhanh chóng thả ta ra ngoài đi…”
“Ta cũng chỉ là một linh hồn ở bức tranh, rời khỏi bức tranh quá lâu thì ta sẽ chết…”
“…”
Phương Thốn nghe thế tức khắc nhíu mày, hắn nói vào bên trong hồ lô Bát Bảo: “Bây giờ, ta sẽ không giết ngươi, giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi cũng chỉ để hỏi một chút bí mật mà thôi, nếu như ngươi có thể nói cho ta những thứ gì có giá trị thì ta sẽ nhanh chóng thả ngươi ra ngoài, đây cũng được xem như là mua bán công bằng, bảo ta trực tiếp thả ngươi đi, đây là đang tính toán cái gì hả?”
Ma nữ ở bên trong hồ lô Bát Bảo nghe thế, nàng ta không khỏi rưng rưng như sắp khóc: “Nhưng thật sự là cái gì ta cũng không biết…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây