Lúc này bản thân đi ra khỏi bức họa, cũng dẫn theo ma nữ cùng ra ngoài, bây giờ ma nữ này dùng tư thế đau đớn đáng thương xiêu vẹo trên mặt đất, bàn tay trắng nõn nhỏ dài bị Phương Thốn nắm, tóc đen rủ xuống như thác nước vừa đẹp để không che đi thân hình duyên dáng ấy của ả ta.
Có điều, hiển nhiên cũng nhìn ra được.
Đối với chuyện Phương Thốn trực tiếp kéo mình từ trong bức họa ra, ma nữ cũng có chút mơ hồ không rõ.
Chuyện còn chưa ra sao mà, sao đã ra ngoài rồi?
“Vào đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây