“Phương... Phương nhị công... Phương nhị tiên sinh bớt giận...”
Nhận thấy ánh mắt Phương Thốn lạnh lùng nghiêm nghị, Du Phương hòa thượng cất giọng cũng run rẩy theo.
Bấy giờ hắn ta khác hẳn lúc mới vào Thủ Sơn Tông, thậm chí ngay từ lúc mới tỉnh cũng đã hoàn toàn không giống. Nhận ra mình bị lôi vào ảo giác mà không hề phát hiện, hơn nữa còn mơ một giấc mộng vài năm, cuối cùng không phải mình phát hiện mới tỉnh táo mà là được Phương Thốn thả ra, điều đó khiến hắn ta tự hiểu tu vi của mình với đối phương chênh lệch lớn cỡ nào...
Trong cơn ảo giác ấy mình đã nói hết tất cả mục đích, vì vậy trong lòng càng thêm hoang mang sợ hãi.
Đối mặt với chuyện này, hắn ta cũng khó cãi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây