Hơn nữa trước khi đi, ông ta giống như đã suy nghĩ kĩ lưỡng, cũng giống như đang đùa, ông ta nói với Phương Thốn rằng: “Đợi khi lão phu bước ra khỏi Tông môn của Thủ Sơn Tông ngươi, có lẽ toàn bộ Thanh Giang, thậm chí cả Nguyên Thành, sẽ lập tức biết được tin ta đã đến thăm ngươi rồi. Đến lúc đó, lão phu sẽ thản nhiên nói với bọn họ rằng lão phu chỉ thỉnh cầu Phương Nhị tiên sinh giúp nói chuyện mà thôi...”
“Nhưng mà, Phương Nhị tiên sinh là người luôn một lòng tu luyện, ngay thẳng chính trực, đã dùng những lời lẽ nghiêm nghị để từ chối lão phu, chỉ nói rằng đứng trước những đại nạn thì đến bá tính bình dân cũng phải có trách nhiệm. Chúng ta thân là một Luyện Khí Sĩ, đáng ra phải làm những gì mà người khác không thể. Lão phu vô cùng cảm động nên quyết tâm xung phong lên trước chiến đấu với Long Thành đến cùng, đợi đến khi Long thành thấy khó mà rút lui, chúng ta không chết. Vậy thì, lão phu sẽ ở trước mặt ngươi dâng trà hối lỗi!”
“…”
Phương Thốn nghe ông ta nói thì vô cùng cảm khái.
“Trước đây, ta luôn nghe nói các tông các phái thế gian, có rất nhiều dị sĩ có năng lực, ngay thẳng chính trực cường hãn, đỡ được tòa nhà đang đổ, xoay chuyển tình thế vững vàng không ngã, sau đó bước chân vào giới tu hành, ta còn đang thắc mắc tại sao được nghe nhiều chuyện như vậy mà giờ những chuyện thấy được lại ít đến thế, bây giờ lại chung sức với những bậc tiền bối của mình để làm chuyện lớn, ta mới hiểu được, hóa ra nhiều chí sĩ trong truyền thuyết là có thật, chỉ là quá trình này...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây