Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 70: Độ yêu điệp của thư viện (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này Phương Thốn đến đây, chính là để xem liệu có nhiệm vụ nào thích hợp để hắn đi tìm danh vọng, lập một chút công đức hay không.

Nếu có thể đến chỗ của Lam Sương tiên sinh sớm, vẫn là nên đến chỗ của hắn!

Rõ ràng là có một nam nhân tốt hơn đang đợi, vậy tại sao phải canh giữ ở chỗ của lão thái thái này chứ...

...

...

-Ha ha, Phương nhị công tử, ngươi quả nhiên là đến Hành Tri viện của ta rồi...

Thật trùng hợp, người kiêm chức vụ ở Hành Tri viện này lại chính là giáo viên Trương Thế Hiền.

Ông ta đang nằm trên ghế mây, lười biếng nghiêng qua một bên, thấy ai đến cũng lười để ý. Nhưng khi thấy người đến là Phương Thốn thì vội vàng mỉm cười ngồi dậy, vẫy tay kêu Phương Thốn đến bàn đá này ngồi rồi lại chủ động nhấc ấm trà lên rót cho hắn.

-Tham kiến Trương sư...

Phương Thốn đặt hai bình Trần Nhưỡng lên bàn, mỉm cười nói:

-Cảm tạ sự giúp đỡ khi đó của tiên sinh, nên đặc biệt chuẩn bị hai bình hảo hạng này để làm quà cảm tạ!

Thật ra trước khi đến, Phương Thốn không biết rằng Trương Thế Hiền sẽ ở đây, nhưng mà cũng phải nói cho hay vào...

-Trần Nhưỡng Ngọc Lộ Tỉnh lâu năm, là đồ tốt!

Trương Thế Hiền chỉ lướt nhìn hai bình rượu một cái rồi bật cười nói:

-Nghe nói dùng linh tuyền ở cổ tĩnh để ủ rượu, mỗi năm cũng chỉ ủ ra được có vài trăm bình rượu mà thôi. Mỗi năm Trần Nhưỡng đều bị các đại thương hiệu tranh giành nhau, triều đình cũng không biết có bao nhiêu quý nhân cầu mà không được. Loại Trần Nhưỡng này càng hiếm có hơn nữa, cứ mỗi khi thưởng thức một bình, thì lại ít đi một bình, lấy bạc cũng không mua được, ngươi tìm ở đâu ra hai bình này vậy?

“Từ kho rượu trong nhà...”

“Còn có một cặp nữa...”

Phương Thốn nghĩ thầm trong lòng, lại chỉ cười nói:

-Tình cờ nhặt được, lấy biếu tặng tiên sinh!

-Ta vốn là muốn khách khí một chút, nhưng con sâu rượu trong bụng không chịu đồng ý rồi...

Trương Thế Hiền cười nói:

-Lại đây ngồi đi, cũng đâu phải là người ngoài, ta cho người mang vài món tới đây...

Phương Thốn vội vàng hành lễ, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.

Có lẽ Trương Thế Hiền cũng có được một chút lợi ở Thập Nhất Liên Hoàn Ổ nên đối xử với Phương Thốn thân thiện hơn, nói chuyện cũng khách khí.

-Phương nhị công tử đến đây, không phải chỉ để thăm ta đấy chứ?

Với tay ra rót một ly rượu cho Phương Thốn, Trương Thế Hiền nở nụ cười cảm khái nói:

-Không hiểu sao, ta sớm đã biết ngươi sẽ ghé qua đây, ha ha, hồi huynh trưởng của ngươi còn ở thư viện này cũng thường xuyên đến đây làm khách. Mấy năm đó, thế đạo vô cùng hỗn loạn, yêu ma nhiều, nhiệm vụ của Hành Tri viện cũng chất thành núi. Phần lớn các đệ tử đều lo sợ nguy hiểm không muốn đi làm, thư viện cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ có huynh trưởng của ngươi, bất luận là khó khăn gì cũng thường xuyên đến đây, Độ Yêu Điệp ở tiểu sơn hơn một nửa đều là do hắn giải quyết...

Phương Thốn cười khổ.

Hắn cũng biết được sự hỗn loạn năm đó, cũng biết được những việc lớn mà huynh trưởng đã làm.

Chỉ là, nhìn dáng vẻ này của Trương Thế Hiền, ông ta rất tự nhiên mà cho rằng hắn cũng là người giống huynh trưởng hay sao?

Phương Thốn cười khổ, nhưng cũng không tiện để giải thích thêm gì.

-Bản lĩnh của ta kém xa huynh trưởng, cũng không dám ôm việc lớn gì, chỉ hy vọng mình có nhiều cơ hội để luyện tập mà thôi...

Phương Thốn hỏi Trương Thế Hiền:

-Không biết là trong điệp viện có công việc nào thích hợp với ta hay không?

-Ngươi...

Trương Thế Hiền nhìn Phương Thốn một cái, cười nói:

-Tu vi của Phương nhị công tử bây giờ như thế nào rồi hả?

Phương Thốn thành thật trả lời:

-Đã Luyện Tức trung cảnh rồi!

-Ồ...

Trương Thế Hiền có chút sửng sốt, trong lòng ông ta nghĩ, hắn cũng chỉ mới vào thư viện có một tháng mấy mà thôi, đã có thể đạt tới cảnh giới như vậy rồi, quả không hổ danh là thiên tài. Nhưng mà cũng chỉ Luyện Tức tới trung cảnh mà thôi, đã đến Hành Tri viện này, ngươi là muốn độ yêu hay là làm mồi hả?

Nghĩ một chút, lời này cũng không tiện để nói thẳng, ông ta liền cười nói:

-Chúng ta giao tình như vậy, hà tất phải hỏi, tự mình đi xem thì biết ngay thôi!

Nói xong, hắn liền kêu lão bộc vào trong ôm ra một đống Độ Yêu Điệp để Phương Thốn tự mình xem.

Bình thường các đệ tử đến thư viện để nhận công việc, đều là trực tiếp bị ném đại cho một cái, Phương Thốn lại có thể tự mình chọn, cũng không còn ai khác có đãi ngộ như vậy nữa...

Đại khái lướt qua một lượt, Phương Thốn cảm thấy tất cả đều rất bình thường, hoặc là hành y chữa bệnh, hái thuốc luyện đan, hoặc là ở đâu đó của thành Liễu Hồ xuất hiện yêu ma làm loạn, cần phải tiêu trừ. Những cái có độ khó một tí thì cũng chỉ là giúp thành thủ đi bắt những hung đồ tà tu v.v. Thoạt nhìn là đã biết rất cũ rồi, hơn nữa nhiệm vụ cũng thực sự quá đơn giản, nếu mà nhận thì e rằng cũng không thể đạt được mục đích của mình.

Mặc dù chỉ cần lập được công lao là có thể danh chính ngôn thuận đến chỗ của Lam Sương tiên sinh để tu hành, nhưng cũng không thể tùy tiện chọn một cái là được!

Còn có một số nhiệm vụ, tuy nhìn có vẻ đã đủ số lượng, nhưng vô cùng nguy hiểm, không thể coi thường.

Cũng giống như đi bắt hung đồ tà tu vậy, ai biết được thực lực của đối phương như thế nào?

Phương Thốn vừa tìm kiếm vừa cau mày.

-Phương nhị công tử quả nhiên là đến rồi!

Cũng ngay khi Phương Thốn đang suy tư, lựa lựa nhặt nhặt từ trong đống Độ Yêu Điệp đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Phương Thốn và Trương Thế Hiền đều sửng sốt, ngước đầu lên nhìn thì thấy bên ngoài Hành Tri viện đã có mấy vị học sinh thư viện đến, thân hình cao lớn, anh tư bất tục. Người đứng đầu thân hình cao gầy, ánh mắt sáng ngời, như thể chỉ cần đứng ở đó, là có thể làm cho cả bầu trời đều trở nên tươi sáng. Đó chính là người mà Phương Thốn đã từng gặp qua, đệ nhất tài nữ của thư viện, đệ tử thân truyền của viện chủ Công Dương Yển Thanh, Mạnh Tri Tuyết.

Sau lưng nàng ta có một vị nam tử có tướng mạo chính trực đường hoàng, cũng vô cùng quen thuộc, trước đó đã từng gặp qua ở sảnh đường, Hạc Chân Chương.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)