Hạ Tùng bách nói dứt lời, Cố Công cũng yên lặng.
Ông ta có chút khổ sở nói: “Nhưng nghĩ đến sau khi già rồi không có người kế thừa y bát, có chút không cam lòng.”
Hạ Tùng Bách không thèm để ý, anh lau nước mũi, giọng nói có chút khàn khàn: “Phần tử trí thức các ông toàn người tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy, đến nước này rồi vẫn còn chưa chịu an phận sao?”
“Bà nội tôi còn từng ra nước ngoài du học đó, bây giờ việc duy nhất bà ấy có thể làm mỗi ngày chỉ là ăn rồi ngủ.” Hạ Tùng Bách thờ ơ nói.
“Không có khó khăn nào không thể vượt qua được, còn sống mới là quan trọng nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây