Cô đã từng nói với anh ta, nguyện vọng lớn nhất chính là ở bên anh ta đến già.
Trong cuộc sống của anh ta đã tràn đầy dấu vết cô để lại, anh ta đã quen với việc có cô ở bên mỗi ngày rồi, sao cô có thể nói biến mất là biến mất, tình cảm nói bỏ là bỏ ngay được? Lời hứa bị vứt bỏ trong quá khứ, tình yêu say đắm cũng bị chôn trong hồi ức, từ giờ về sau, để anh ta một mình già đi, một mình trở nên ngu ngốc, cô đơn đến chết.
“Em nhẫn tâm như vậy sao?”
Đột nhiên nước mắt nóng bỏng của Tưởng Kiến Quân chảy xuống cổ Triệu Lan Hương, cơ thể Triệu Lan Hương cứng đờ một lát, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Cô nổi giận: “Mau buông tôi ra, Tưởng Kiến Quân, đừng khiến tôi càng chán ghét anh hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây