Bắt đầu từ ba tháng, Triệu Lan Hương đã đan quần áo cho cậu, cô dùng len móc thành những chiếc giày nhỏ xinh, dùng chỉ năm màu dệt thành mũ nhỏ, còn có những đôi tất mềm mại, quần áo mùa hè mỏng manh, quần áo mùa thu giữ nhiệt, áo bông cực dày cho mùa đông... Tuy rằng Triệu Lan Hương không đi làm, nhưng cô vẫn kiếm ra tiền, khi rảnh rỗi cô thường thiết kế quần áo cho người khác, vẽ thiết kế cho các nhà xưởng.
Số tiền cô tích cóp được, quá nửa đều bỏ ra tiêu cho đứa trẻ. Sữa bột, bồn tắm, đồ chơi, giường trẻ em... Đủ món đồ linh tinh vụn vặn, thượng vàng hạ cám gần như chất đầy cả nhà bọn họ.
Chỗ nào cũng có bóng dáng của cậu bé, sao đột nhiên... Cậu lại không còn nữa.
Triệu Lan Hương không muốn quay về căn nhà kia chút nào, quay về nhìn thấy những thứ ấy, nhất định cô sẽ không chịu nổi.
Cô tự tay chôn cậu bé xuống nền đất lạnh lẽo, cậu bé không thể quay về nữa rồi. Nhưng cô lại không muốn thừa nhận nỗi đau đã mất đi cậu bé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây