Trong lòng Tưởng Kiến Quân cũng cảm thấy nặng nề, anh ta không thích nhìn thấy ánh mắt này của cô, vừa bi thương vừa mang vẻ giải thoát, cặp mắt long lanh ấy chứa đầy ý cười, vô cùng châm chọc, đã không còn lại chút ngọt ngào nóng bỏng nào của ngày xưa nữa rồi.
Tưởng Kiến Quân cảm thấy dường như mình sắp mất đi thứ gì đó, nhưng anh ta lại né tránh ánh mắt cô, không muốn nghĩ sâu hơn.
Tưởng Kiến Quân nhẹ nhàng nói: “Em đừng cáu kỉnh nữa...”
Khi Hạ Tùng Bách mang theo bữa sáng nóng hổi quay lại bệnh viện, thì trông thấy cảnh tượng này.
Cô gái với khuôn mặt bị bệnh, mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt trên mặt dường như vẫn chưa khô, còn người đàn ông lại đang mạnh mẽ kéo cô ấy xuống giường, cô ấy không tình nguyện, cực lực tránh né.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây