Nói tới đây, bà có chút thương cảm, cảnh tượng náo nhiệt hiện giò không biết có thể duy trì được bao lâu nữa, cháu trai và cháu dâu đều là người làm ăn buôn bán, không thể nào cứ ở mãi nông thôn.
Người làm ăn không tránh được phải bôn ba, cũng giống như chồng với con trai bà trước đây, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Bà nhìn người thanh niên trước mắt, từ người trầm mặc ít nói, tự ti mẫn cảm trước đây, dần dần đã trở thành một người đàn ông có thể đảm đương một phía.
Bà Lý cũng hiểu được rồi có ngày anh sẽ rời ra mình, giống như chim ưng con chung quy cũng có một ngày rời tổ, giương cánh bay về phía trời xanh, xây dựng một mảnh trời mới.
Nghe ra được vẻ u sầu của bà nội, Hạ Tùng Bách mỉm cười nói: “Bà nội, bà đi theo chúng cháu nhé.”
“Trước đây không phải bà nói muốn tự tay dạy cho con của cháu sao? Hiện giờ Đường Đường với Đại hải còn chưa biết nói, bà nội phải chịu trách nhiệm về bọn trẻ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây